NAM NHÂN DÃ HỘI LƯU LỆ – TAM THẬP CỬUCHƯƠNG


Nam nhân dã hội lưu lệ
(Nam Nhân Cũng Sẽ Rơi Lệ)
男儿也会流泪
Tác giả : Dịch Nhân Bắc (易人北)
Đam mỹ,  cung đình, cổ trang, huynh đệ, ngược tâm ngược thân, HE.

day-hoa-trang-tri-blogspot-055

 

TAM THẬP CỬU CHƯƠNG

 

“Thường đại nhân.”

 

Ai? Thường Vạn Chính ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh.

 

“Thường đại nhân, là ta, Đường Trì. Ta ở trong này.” Sau khi nói xong, Đường Trì từ phía sau tòa giả sơn lách mình lộ diện.

 

“A, Đường đại nhân, là ngài? Ngài như thế nào…” Trốn trốn tránh tránh như vậy?

 

Đường Trì ngượng ngùng cười cười nói: “Hạ quan nghĩ muốn hướng ngài thỉnh giáo chút chuyện, nhưng lại lo lắng bị người khác nhìn thấy hiểu lầm Thường đại nhân. Ngài biết…” Đường Trì biểu cảm có điểm lúng túng khó xử.

 

“Đường đại nhân ngài nói gì vậy! Sự tình như vậy chỉ cần là người có mắt đều sẽ không tin.” Nói xong, Thường Vạn Chính đi đến phía sau tòa giả sơn: “Hạ quan đoán, chuyện ngài muốn hỏi, đại khái chính là tiến triển vụ án Trân quý ah?”

 

Cảm kích nhìn Thường thượng thư, Đường Trì cười cười gật đầu.

 

“Chúc mừng Đường đại nhân! Tuy bên ngoài, khắp nơi đều đồn đãi nghi hung chính là ngài, nhưng hoàng thượng sáng suốt nhìn rõ mọi việc, đã đoán ra hung phạm là ai, vì Đường đại nhân mà rửa sạch hiềm nghi, trả lại sự trong sạch cho ngài. Hung phạm là ai, hạ quan còn mang trọng trách không thể tiết lộ ra ngoài. Nhưng là, ngài có thể trực tiếp đi gặp hoàng thượng hỏi rõ.”

 

Đường Trì con mắt trợn to: “Hoàng thượng đã tra ra hung phạm? Hiềm nghi của ta đã được rửa sạch sao?” Không dám tin oan ức của mình chỉ nội trong hai ngày sẽ hoàn toàn được rửa sạch. Hơn nữa, hai ngày này hoàng đế không hề triệu kiến, càng làm hắn cảm thấy tâm thần bất định, nội tâm tràn ngập hoang mang cùng bất an.

 

Đường đại nhân nếu không tin, có thể đi đến ngự thư phòng tham kiến bệ hạ. Lúc hạ quan rời khỏi, bệ hạ vẫn còn ở trong đó xử lý quốc sự. Hiện tại đến đó chắc hẳn vẫn kịp gặp mặt người.” Thường Vạn Chính mỉm cười nói, đối với tính cách thuần hậu ngay thẳng, rất nặng tình người của Đường Trì  trước nay luôn có hảo cảm, biết oan tình của người này đã được rửa sạch, cũng thập phần cao hứng thay hắn.

 

“Đa tạ Thường đại nhân, hạ quan lập tức  tham kiến bệ hạ.” Vừa chắp tay cáo từ Thường Vạn Chính, Đường Trì liền hướng  ngự thư phòng mà đi. Cước bộ so với mấy ngày trước có vẻ thoải mái hơn nhiều.

 

Trong ngự thư phòng,

 

“Bệ hạ là như thế nào đoán được Lưu Hỉ đang nói dối?”

 

Thịnh Lẫm đế vẻ mặt lộ ra tươi cười, đưa tay ý bảo thái giám hầu cận ban tọa cho người vừa xuất hiện.

 

“Tạ ơn bệ hạ.” Người mới tới sau khi ôm quyền hành lễ thì ngồi xuống.

 

“Bởi vì ngày ấy, thời điểm sự việc phát sinh, Đường Trì ở ngay cạnh bên trẫm, cũng chưa từng rời đi.”

 

“Đường đại nhân đến Khôn Nam cung?” Người mới tới lâm vào suy tư.

 

“Huống chi, nếu là nghi phạm, ngươi có hay không sau khi hạ độc còn chờ đợi kết quả rồi mới ly khai? Sau đó lại quay đầu đi thu thập chứng cứ? Lưu Hỉ kia rõ ràng là đang cố tránh việc bản thân sẽ bị tình nghi! Cũng bởi vì hắn muốn phi tang toàn bộ chứng cớ hạ độc, cho nên mới có thể vô thức tìm người chịu tội.”

 

“Thánh Thượng anh minh! Nhưng thần có điểm khó hiểu, Đường đại nhân như thế nào lại may mắn như vậy, ngay tại lúc phát sinh sự tình có thể xuất hiện ở Khôn Nam cung, lại để cho bệ hạ phát hiện thân ảnh của hắn? Hắn có thể hay không đã biết trước điều gì?”

 

“Đường Trì? Hắn hẳn là không biết chút gì về chuyện này. Trẫm lệnh ngươi tra ra gốc rễ của hắn, ngươi đã tra ra?”

 

“Thần chính là vì việc này cùng một sự kiện khác mà đến đây. Theo thần điều tra, Kiến Khang xác thực có người tên Đường Trì, hắn và sư phụ ở đó coi như có chút danh tiếng.”

 

“Ân, điểm này tương ứng những lời Trương Lương Thủ nói lúc trước. Ngươi còn tra ra cái gì khác?”

 

“Khởi bẩm bệ hạ, thần còn tra ra phụ mẫu Đường đại nhân đều mất sớm, từ nhỏ được sư phụ cùng một lão ma nuôi  lớn. Lão ma dưỡng dục hắn đã qua đời, sư phụ cũng đi ra ngoài thưởng ngoạn khắp thiên hạ, hành tung bất định. Nhưng là, thần chưa tra ra phụ mẫu thân sinh của hắn là ai. Bất quá, có một điểm rất đáng lưu ý…”

 

“Nói!”

 

“Có nghe đồn, lão ma nuôi nấng Đường đại nhân dường như là từ trong cung mà ra.”

 

“Hử? Trong cung? Vì sao lại có tin đồn như vậy?” Thịnh Lẫm đế nổi lên hứng thú.

 

“Nghe nói, thời điểm lão ma kia đem Đường đại nhân tới Kiến Khang, để trang trải sinh hoạt hằng ngày, có bán đi một ít trang sức cùng trâu báu. Trong đó có nhiều thứ rất giống đồ vật trong cung. Chỉ là, đã mười sáu năm qua, của cải lúc trước bán đổi lấy tiền mặt đã sớm lưu lạc dân gian, cho nên thần không cách nào tìm về dâng bệ hạ xem qua.”

 

“Mười sáu năm… Dài như vậy. Đường Trì chưa từng rời khỏi Kiến Khang sao?”

 

“Hẳn là không có… Bệ hạ hoài nghi Đường đại nhân cùng Chu gia có quan hệ sao?”

 

Thịnh Lẫm đế gõ gõ án thư: “Trước kia hoài nghi, hiện tại trẫm có thể xác định hắn cùng Chu gia không quan hệ.”

 

“Thần… To gan thỉnh giáo bệ hạ, tại sao ngài lại hoài nghi Đường đại nhân có liên quan đến Chu gia?” Thế nhân đều biết Đường đại nhân vì hoàng đế có thể bất cần tính mạng, ngài từ đâu đối với hắn sinh ra nghi kỵ ah?

 

“Ngươi nói cho trẫm trước, ngươi nói còn sự kiện khác, là chuyện gì?”

 

“Vâng. Bẩm bệ hạ, là về quý phi nương nương. Thần phái người ẩn vào hoàng cung Nam Hi quốc năm tháng, rốt cục  cũng  tra ra Trân quý phi đến Đại Á ta quả thật không có toan tính gì. Nam Hi quốc vương chính là sớm nghe qua đại danh thánh thượng, cũng tự biết thực lực không bằng Đại Á, cố ý đem hòn ngọc quý trên tay là Trân Trân công chúa đến Đại Á, nghĩ muốn làm quan hệ hai nước càng thêm hữu hảo. Hơn nữa, theo thần điều tra, Trân Trân công chúa đã tự mình hướng Nam Hi quốc vương đưa ra việc hòa thân.”

 

“Là tự nàng ta?” Vì cái gì?

 

“Vâng. Dường như Trân Trân công chúa đã gặp qua bệ hạ, bên trong khuê phòng của nàng có treo một bức họa của ngài. Chính là bức họa này, thỉnh bệ hạ xem qua.” Khom người đưa bức tranh lên.

 

Mở ra xem xét, hoàng đế liền cười lớn: “Nha đầu kia ngược lại là si tình, nhìn tranh tương tư sao? Còn đề thơ từ lên đó, thật sự là tiểu hài tử!” Ân, nếu Trân Trân không có vấn đề, vậy cứ để nàng sinh hạ hoàng tử, làm giao hảo hai nước càng tốt đẹp hơn. Sau đó lôi kéo Nam Hi quốc để nam cương ta yên ổn, lại có thể chặn được miệng lưỡi của đám đại thần, tránh cho bọn hắn suốt ngày kêu lấy việc duy trì hậu duệ làm trọng gì gì đó!

 

“Bệ hạ, có hay không còn muốn… tiếp tục điều tra thân thế Đường đại nhân?”

 

Hoàng Phủ Thoán do dự một chút, lắc đầu: “Không cần. Trẫm vốn còn lo lắng hắn là quân cờ của Chu gia an bài ở bên cạnh trẫm. Đối với những lời hắn nói, trẫm chỉ có năm phần tín nhiệm.” Đem bức họa cuộn tròn lại, tiện tay bỏ vào trong họa thùng.

 

“Ngươi là đang cảm thấy kỳ quái, vì cái gì trẫm lại hoài nghi sự trung thành và tận tâm, vì trẫm không tiếc dâng ra sinh mệnh của Đường Trì?” Hoàng Phủ Thoán cười nhạt, nói ra nghi vấn trong lòng đối phương.

 

“Thần không dám.”

 

“Ha ha, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn quá mức trung tâm, lại luôn đến đúng thời điểm! Lúc đầu, Trẫm cho rằng, Đường Trì có thể hay không là người do Chu gia an bài bên cạnh, cúc cung tận tụy phụ trợ trẫm leo lên đế vị. Bởi vì thời điểm đó, nếu trẫm không thể đăng vị, nghênh đón Chu gia chắc chắn là diệt môn, bọn họ vì lợi ích sau này, mới đặc biệt cử Đường Trì phò tá trẫm, vì trẫm thế mạng. Hơn nữa, hắn còn vì Thục phi mà có lời khen ngợi, hướng trẫm đề cử nàng, điều này cũng làm cho trẫm cảm thấy kỳ quái không thôi. Sau này lại có người tiết lộ một chuyện, càng làm cho trẫm đối với lai lịch của hắn sinh ra hoài nghi. Vì vậy trẫm nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, có thể tra ra gian tế thật sự, lại có thể nhận rõ Đường Trì rốt cuộc có phải hay không là quân cờ do Chu gia sắp xếp.” Hoàng đế tự hỏi, nên hay không đem kế hoạch trước đây toàn bộ nói rõ với thuộc hạ trước mặt.

 

“Cho nên, bệ hạ đoạn thời gian này mới có thể đối với Đường đại nhân hoàn toàn không lưu tình, mượn lời đồn đãi  tước bỏ thực quyền của hắn, lại đem Trân phi phong làm quý phi. Nếu Đường đại nhân là người của Chu gia, hắn nhất định sẽ có hành động. Nhưng Đường đại nhân sẽ tuyệt không hạ độc, bởi vì tất cả mọi người biết hắn am hiểu dược vật. Nếu muốn xuống tay, hắn sẽ mượn quốc sự, tỷ như vu hại Trân quý phi là gian tế do Nam Hi quốc phái tới. Không biết thần đoán như vậy có đúng không?”

 

Hoàng Phủ Thoán nở nụ cười, dùng ngón tay khen ngợi đối phương: “Ngươi nói không sai! Lần này nhờ người nào đó nghĩ muốn một mũi tên giết chết hai con nhạn, vừa muốn hại Trân Trân, lại mượn tay trẫm loại bỏ Đường Trì. Chính vì điểm này, mới khiến trẫm hoàn toàn xác định được Đường Trì vốn không phải người của Chu gia. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, trẫm đối với hắn… Hắn vẫn đều có thể nhịn xuống, trừ phi hắn đang nuôi dưỡng đại sự nào đó, nếu không thì chỉ có thể là do đối với trẫm một mực trung tâm, mới có thể làm được tới loại tình trạng này ah.”

 

“Hoàng thượng, ngài cùng Đường đại nhân…” Lai nhân[người mới tới] muốn hỏi nhưng lại không dám nói tiếp.

 

“Ngươi thân là thủ lĩnh  Đông cung quân, trẫm không tin ngươi lại không nghe thấy những lời đồn đãi kia. Trẫm cùng Đường Trì quả thật giống như ngươi suy nghĩ.” Nâng ly trà trên bàn, Hoàng Phủ Thoán trên mặt không dấu được vẻ đắc ý cùng hoan hỉ. “Lần này trẫm vì Đường Trì rửa sạch oan khuất, hắn sau khi biết được, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, đối với trẫm càng thêm nhất mực trung thành, không thể nghi ngờ. Về sau, đợi trẫm điều tra ra rõ phản đồ, khôi phục chức vị của hắn, hắn đại khái…” Nói tới đây, Thịnh Lẫm đế đột nhiên ngừng câu chuyện, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu lại.

 

Trong lòng thủ lĩnh Đông cung quân – Tôn Sa Hải âm thầm vì Đường Trì mà thở dài. Bất quá, với tư cách là thần tử, hắn cũng không thể trách cứ hoàng đế cái gì. Muốn trách, chỉ có thể trách Đường Trì, hảo hảo một đại nam nhân, vì cái gì lại muốn đem thân thể cùng chân tâm moi hết ra ngoài. Suy nghĩ một chút, Tôn Hải Sa quyết định nói sang chuyện khác.

 

“Bệ hạ chuẩn bị như thế nào tra ra phản đồ? Có hay không cần  Đông cung quân âm thầm điều tra người nào khác?”

 

Nghe được bề tôi nghi vấn, Hoàng Phủ Thoán thu hồi tinh thần, trọng chỉnh sắc mặt nói: “Ân, trẫm chuẩn bị tiến hành đồng bộ. Một mặt ngươi phái người âm thầm điều tra những người được ghi trong đây.” Hoàng Phủ Thoán đưa cho đối phương mảnh giấy màu vàng, “Một mặt, Trẫm sẽ lệnh cho Hình bộ thẩm vấn Lưu Hỉ, bức hắn phải cung khai.”

 

“Vâng, thần tuân chỉ.”

 

Sau khi tiếp nhận mật hàm, cẩn thận cất kỹ, Tôn Sa Hải do dự nửa ngày trời, mới cắn răng một cái mới lớn mật nói ra nghi vấn trong lòng: “Bệ hạ, thần to gan xin hỏi bệ hạ, ngài không phải ghét nhất loại chuyện đoạn tụ[ý chỉ chuyện đồng tính] này sao? Vì cái gì lại cùng Đường đại nhân…” Mọi người đồn đãi Đường đại nhân đã yêu hoàng thượng, vậy hoàng thượng thì sao? Ngài đối với Đường đại nhân là loại cảm tình gì?

 

Hoàng phủ Thoán sửng sốt một chút, thật không ngờ đối phương lại đưa ra câu hỏi như vậy. Hoàng đế cau mày: “Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể lui xuống!”

 

“…Vâng” Đá trúng thiết bản[Ý nói đụng phải vấn đề ko nên hỏi tới] rồi sao? Không dám nhiều lời hơn nữa, Tôn Sa Hải hành lễ cáo lui, xoay người đi về phía sau bức bình phong.

 

Thủ lĩnh Đông cung quân rời khỏi chưa bao lâu, hoàng đế đột nhiên xoay người, đối diện với cửa sổ thư phòng đề cao thanh âm: “Đường Trì, tiến vào! Trẫm biết là ngươi!”

 

Thật lâu vẫn không chút động tĩnh nào.

 

Siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra, Hoàng phủ Thoán đứng lên, bước dần về hướng cửa sổ.

 

Cửa sổ bị mở ra.

 

Quả nhiên, bên ngoài có người đang đứng. Người này hai mắt thất thần tan rã, đôi môi cắn chặt đến xuất huyết.

 

“Đường Trì, ngươi tiến vào!” Hoàng Phủ Thoán đối với người này ra lệnh.

 

Chết lặng sao? Nam nhân tên gọi Đường Trì qua nửa ngày mới chậm rãi lắc đầu, lui về phía sau một bước .

 

Thở phào một hơi: “Ngươi tới đây lúc nào?” Biểu cảm xuất hiện trên mặt đương kim thiên tử là gì ah? Là áy náy, hay nôn nóng?

 

“Là khi… là ngay khi nhắc đến ta.” Tựa như trả lời câu hỏi, lại giống như tự mình lẩm bẩm độc thoại, nam nhân cười đến chua chát bi thương: “Ta vốn không nên tới,  như vậy, ít nhất ta còn có thể huyễn hoặc, tự lừa gạt bản thân…”

 

Buông xuôi cánh tay, trên mặt lộ ra thần sắc mông lung: “Ta đang nằm mộng… đúng hay không? Người ta thường nói, ban ngày lo lắng điều gì, đêm đến nhất định sẽ mộng thấy điều đó… Ta nhất định là đang mộng… Nhất định…” Nam nhân xoay người lảo đảo rời đi. Vừa đi vừa không ngừng thì thào: “Ta đang nằm mộng… Ta đang nằm mộng…”

 

“Đường Trì! Ngươi đứng lại cho trẫm!” Mắt thấy không thể giữ được hắn, Thịnh Lẫm đế vội từ cửa sổ nhảy ra, đuổi theo bóng dáng Đường Trì.

1 bình luận về “NAM NHÂN DÃ HỘI LƯU LỆ – TAM THẬP CỬUCHƯƠNG

còm cho tớ nào ^^